Có một bạn nhắn tin cho mình, nói cảm ơn mình, vì mình đã ảnh hưởng tư tưởng của bạn đó, trong một số tình huống, bạn đó happy. Sau đó bạn hỏi mình cảm giác thế nào khi được người khác cảm ơn. Mình trả lời mình thấy bình thường. Trước khi type để trả lời thì bản thân mình lúc đó, tự đặt câu hỏi, tại sao lại bình thường? Tự trong não của mình trả lời, vì mấy thứ đó rất bình thường, ai đến với mình cũng sẽ nhận ra, sớm hay trễ. Nên mình mới trả lời như vậy.
Bạn bực bội, rồi nói: nên trả lời bằng cách khác. Khi người ta Thanks thì mình nên You’re welcome. Rồi mình cũng giữ quan điểm của mình.
Lời bàn:
- Nếu là Đăng 2023, Đăng sẽ giữ chặt quan điểm của mình, mấy bạn phải nghe mình. Đăng 2023, cái tôi cũng còn lớn.
- Bởi vì Đăng 2024, nên mình đã nói cảm ơn vì bạn ấy đã dạy cho mình.
Năm 2023 mình đã dễ thương rồi, nhưng 2024 mình đã dễ thương hơn nữa. Là bởi vì, xuyên suốt những gì mà mình làm suốt 10 năm qua, đều bị người mình thương yêu nhất không tin vào nó, đó là kéo dài tuổi thọ và mong muốn sự bất tử. Trong đó có mẹ của mình là 1 trong 2 người không tin, cùng với nhiều người khác trong xã hội.
Chính vì vậy, bản thân mình còn không tin mình, nên mình mới có phiên bản 2024. Là: mình nên tin người khác, và làm cho người khác tin mình.
Dù phiên bản 2023 mình từng xem nó là thành công, nhưng sang 2024 mình đã thấy năm trước mình quá dở. Phiên bản mới đã được cập nhật. Nhưng điều này không có nghĩa rằng mình đã thay đổi hoàn toàn hay xóa bỏ phiên bản cũ, mà bây giờ mình linh hoạt hơn. Cảm giác như một phiên bản hoàn thiện, linh hoạt swap giữa các phiên bản.
Và phiên bản 2024 hoàn thiện đó, nó đến từ sự tha thứ, siêu từ bi Vũ Trụ.
Câu chuyện về sự tha thứ: Tháng trước, trong một talkshow với mấy đứa em, mình hỏi tụi nó: điều mà tụi em cảm thấy tội lỗi, sai trái nhất mà mấy đứa từng làm là gì? Mỗi đứa tự share ra, vì group kín, group chung, dễ chia sẻ.
Mình cũng vậy. Mình cũng có một người bạn, mình hay tâm sự, hay nói chuyện. Những cái mà dù mình làm sai bất kỳ điều gì, mình đều có thể thổ lộ, cảm thấy thoải mái khi chia sẻ và đồng cảm. Nhưng đến lúc mình buồn, mình không có ai để nói chuyện. Bạn đó không phải là nơi mà mình chia sẻ nữa. Đó là lúc mình nhận ra được nhiều thứ.
Bài viết "SỰ ĐỒNG CẢM CỦA NGƯỜI BẤT TỬ" ra đời vào thời điểm đó: https://minhdanglu.com/2023/02/09/su-dong-cam-cua-nguoi-bat-tu/. Mình cho rằng, bạn đó sẽ không thể tha thứ, không đồng cảm, không "power up" mình. Đó là suy nghĩ chủ quan của mình, dựa trên những cảm nhận trước đó.
Rồi bất chợt, vào 1 giờ đêm, mình nghĩ: tại sao người khác không thể tha thứ cho mình? Rồi từ đó mình đặt câu hỏi: tại sao mình có thể tha thứ cho người khác?
Điều gì ảnh hưởng đến sự tha thứ? Câu trả lời ngay trong vòng một sát na: đó là "sự nghe, thấy, biết, hiểu" – trí tuệ. Thực tế, có thể tóm gọn nó lại bằng từ "trí tuệ", nhưng mình muốn anh em suy nghĩ thêm về khái niệm này.
Khi bạn hiểu được những chuyện mà người khác làm, tại sao người ta lại làm như vậy, bạn sẽ dễ dàng tha thứ. Vậy thì, các bậc cha mẹ muốn dạy con mình cách tha thứ, đơn giản, hãy giúp con mình phát triển trí tuệ: nghe, thấy, biết, hiểu.
Nếu bạn nào muốn nâng cao trí tuệ, join group miễn phí của mình: CHIA SẺ ĐỂ ĐƯỢC CHIA SẺ. Subcribe kênh YouTube của mình: Minh Đăng Official.
Còn bạn nào muốn học trực tiếp, tốc độ nhanh hơn, thì 200$/tháng. Với những bài viết như thế này, tôi sẽ chia sẻ các thủ thuật chuyên sâu, làm chủ não bộ, làm chủ bản thân, và các spell hay magic khác.